Chuyển đến nội dung chính

Cố quá thành " quá cố "

Mình vừa đọc một câu chuyện liên quan đến " chuyện nghịch lý" hay " đừng cố" trên #Vươngquốcbảybủm, kết hợp với những điều xảy ra trong cuộc sống của mình, kỳ lạ thay nó đúng đến phần nào.
Dường như ai  trong chúng ta đều từng có trong trường hợp không đạt được điều gì đó không như mong muốn của bản thân. Mình kỳ vọng nhiều vì nó, mình nỗ lực nhiều vì nó nhưng không được chấp nhận, chúng ta cứ ngoan cố đến khi nào thỏa mãn được chính mình thì thôi. Để rồi những điều đó nó vẫn cứ ở đấy, tôn tại mãi trong tâm trí chúng ta, không sao thoát ra được.
Giống như kiểu ta theo đuổi tình yêu một cách mù quáng, chàng trai hay cô gái ấy không đáp lại tình cảm của mình, ta nổi giận lên vì sao mình đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm tư, tình cảm, công sức tiền bạc nhưng sao họ vẫn không chấp nhận ta,  ta cũng được lắm cơ mà, rồi cứ thế cứ thế trách móc. Cuối cùng phát điên với những suy nghĩ ấy.

Được rồi , dừng lại ở đó, đọc đến đây nhiều bạn sẽ nghĩ ra được điều  mình muốn nói là gì rồi. Đôi khi chấp nhận buông bỏ đó lại là thành công lớn lao nhất của chính bản thân mình.
Tại sao lại như vậy?  Đó là lúc chúng ta biết chấp nhận mình  chấp nhận sự không hoàn hảo của chính  mình luc đó mình sẽ cảm thấy yêu cuộc sống này hơn, thấy dễ thở hơn thay vì cứ cố gắng hoàn hảo một điều gì đó nhưng cuối cùng lại không được trọn vẹn. Luôn day dứt, khó chịu và bức bối làm vậy để làm gì đúng không?

Có thể có người nói, chẳng phải" Có công mài sắt có ngày nên kim "sao? câu này đúng, nhưng trong trường hợp không vượt " quá" tầm kiểm soát của chính mình. Việc mình nói ở đây không phải là chúng ta bỏ cuộc dễ dàng, buông xuôi mọi thứ khi vừa bắt đầu mà là việc chúng ta chấp nhận buông bỏ một điều gì đó bất khả thi, cố quá mà không làm được. Ừ thì, bỏ một điều phức tạp ra khỏi cái cuộc sống này cũng tốt mà.

Tình yêu cũng áp dụng trong trường hợp này được đấy." Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo" câu này quả không sai đâu, biết đâu crush lúc đầu thấy mình " theo đuôi" dữ quá đâm ra sợ, tự dưng một ngày nào đó dở giời, thấy nhỏ này, thằng kia sao nó không thấy nó đuổi theo mình nữa ta, đâm ra nhớ nhung và crush lại thì sao? Ví dụ hài hước là như vậy nhưng nó nói đúng phần nào đấy nhé.
Nhớ đấy,  cố quá thành " quá cố'  thôi. Cứ hết mình rồi chấp nhận cũng không thành vấn đề gì to tát. Vậy ta chả được gì sau cái " phi vụ" chấp nhận số phận đấy sao? Có chứ, ta được sự trải nghiệm, sự bình tâm trong tâm hồn và yêu bản thân đấy. Đôi khi những điều đó lại là cơ hội để cho ta thử sức những cái mới, điều mới có khi nó lại là chìa khóa mở ra tương lai rạng rỡ của bạn thì sao.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Điều may mắn nhất là có GIA ĐÌNH ở bên!

Vào những ngày lễ tết, hay những ngày nghỉ lễ đối với những người con xa nhà là điều tuyệt vời nhất đối với họ.Cái khoảnh khắc háo hức chờ mua những chiếc vé xe và chờ đợi ngày để leo trên chiếc xe khách quen thuộc đưa họ về đến ngồi nhà thân thương nơi họ lớn lên từng ngày, vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau bên gia đình , bạn bè.Cuộc vui nào có mấy hồi ,những ngày nghỉ nó không kéo dài mãi được,rồi thì cũng phải tạm xa cái mái ấm nhỏ bé này để trở về với những công việc thường ngày,hay nhưng buổi học trên giảng đường.Cái cảm giác gần ngày cận kề chuyến xe đi thực sự làm họ bồi hồi khó tả, những cuộc vui, những kỉ niệm, khoảnh khắc nhỏ cũng được họ lưu trữ lại hết và ùa về rất nhanh , món ăn nào họ thích ăn,họ muốn mua cái này, Ok ! đều được đáp ứng hết với lí do ở đó không được như thế này đâu . Kì thực lí do đơn giản vậy thôi đủ để họ không nguôi nghĩ về , cảm động muốn chết , ple ple , điều đó lại làm ta thực sự chẳng muốn rời xa. Cái gia đình nhỏ này,Họ chỉ muốn mãi như vậy, không muốn t...

Vấn đề giao tiếp

Chuyện muôn thuở đối với tất cả mọi người, Kể cả khi bạn dấn thân vào một môi trường nào đó mà bạn không hề quen biết một ai cả, và điều đó thì sao nhỉ?Bắt buộc chúng ta phải giao tiếp, mở lòng giao lưu và kết bạn.. Nhưng có lẽ sẽ rất khó khăn với một số người, bởi tính cách không phải ai cũng giống nhau. Có kiểu người hướng nội, họ hay sống trong thể giới của chính mình, hoặc khó có thể mở lòng bắt chuyện với một ai khác,có người cá tính mạnh, sao cũng được ,tiếp xúc với người mới cũng được, không tiếp xúc cũng chẳng hề hấn gì,không quan tâm!!!! Vậy, điều quan trọng của giao tiếp là gì mà chúng ta nên đặc biệt quan tâm? Riêng mình, mình rất thích giao lưu kết bạn.Có lẽ điều đó bắt nguồn từ việc sợ cô đơn chẳng hạn. Mình mạnh dạn hơn, vui vẻ hơn và nhiều người biết đến hơn chính vì vậy lại gặp được rất nhiều người cá tính khác nhau Vậy làm sao để giao tiếp được!? Dĩ nhiên là cần sự tự tin rồi, khi ta tự tin vào chính bản thân mình thì không gì là không thể. Yêu bản thân là động lực ...